Dừng chân ở sa mạc Sahara Ai Cập
Buổi sáng đầu tiên ở ốc đảo Baharia, nơi đoàn chúng tôi dừng chân nghỉ đêm để lấy sức cho hành trình dài tiến sâu vào sa mạc Sahara (Ai Cập), chả ai bảo ai, mới hơn 5 giờ sáng mọi người đã thức dậy.
8 giờ sáng, các thành viên đoàn được chia ra từng nhóm 4 người trên các xe Jeep chuyên dụng để tiến vào sa mạc. Cảnh hai bên đường dần mở ra như tranh vẽ: từng đụn cát trập trùng, vàng óng cứ nối tiếp nhau, thi thoảng lại hiện ra những núi đá sậm màu nhấp nhô đầy mê hoặc.
Mọi người trên xe liên tục lia máy ảnh và bấm, như sợ để trôi mất những khoảnh khắc khó cưỡng này. Sau này, coi lại hình, các tấm ảnh chụp lúc đầu hầu như bỏ hết vì so với các phong cảnh sau đó thì những cảnh này không là gì cả.
Xe chạy liên tục gần 2 giờ trong sa mạc. Chúng tôi dừng lại điểm đầu tiên để chụp hình. Ebrahim, hướng dẫn viên người bản địa ngồi cùng xe, quay lại tươi cười: “Chào mừng đến sa mạc Đen!”. Quả thật, nếu không đến đây để tận mắt nhìn, bạn không hình dung nổi giữa sa mạc Sahara rộng lớn thế kia, lại có một “sa mạc trong sa mạc”.
Do kiến tạo địa chất hàng triệu năm trước, núi lửa phun trào và phủ một lớp nham thạch màu đen lấp lánh, rưới đầy khoảng không gian rộng lớn, trải đầy bề mặt mà hình thành sa mạc Đen này. Cứ hình dung sa mạc Đen như một chảo trứng khổng lồ, vàng óng rồi bị ai đó rắc tiêu đen nham nhở trên bề mặt một cách quá tay.
Rời sa mạc Đen, chúng tôi tới sa mạc Trắng thì trời cũng vừa rơi vào hoàng hôn. Chỉ cần 30 phút, những người mà khi nãy vừa là tài xế cho chúng tôi lập tức biến thành dân du mục thực sự. Họ quây xe, căng lều để chắn gió, đốt lửa trại để chúng tôi sưởi ấm và khi lửa vừa tàn, họ dùng than đó để nướng đồ ăn. Khoảng 1 tiếng sau, bữa ăn thịnh soạn với đầy đủ cơm, thịt và rau đã sẵn sàng.
Hàng triệu năm trước, sa mạc Trắng này là đại dương, nước rút đi để lại các mô đá với đủ mọi hình thù. Thật khó mà không liên tưởng đến việc mình đang ở một hành tinh nào khác khi dạo bước nơi này. Trên Sahara rộng lớn, chỉ duy nhất ở đây mới có 2 sa mạc nghịch màu, xinh đẹp, nằm kề nhau như vậy.
Do đó, không lấy làm ngạc nhiên khi con người ở đây quý trọng những gì họ được ban tặng nên toàn bộ khu vực này được đưa vào thành công viên sa mạc quốc gia, người dân ý thức bảo tồn rất cao. Cách làm du lịch nơi đây cũng khá chuyên nghiệp. “Đừng để lại gì ngoài các dấu chân trên cát. Đừng mang theo gì ngoài ký ức” – Đó là câu mà Ebrahim nói khi chúng tôi chuẩn bị rời đi.
Thành Cao