Khám phá châu Âu bằng xe tự lái
Du lịch bằng xe tự lái cho phép tôi ngẫu hứng hơn trên đường đi và nhiều lần nghiệm ra sự ngẫu hứng luôn dẫn ta đi tới những nơi bất ngờ kỳ thú. Liechtenstein là một chốn như vậy.
Trước khi lên đường bắt đầu chuyến đi với chủ đề chính lần này là nước Ý, tôi còn chưa hề nghe đến cái tên Liechtenstein. Lúc giở bản đồ ra dòm đường, thấy từ Frankfurt, Đức (điểm xuất phát, Vietnam Airlines chỉ có điểm tới này là gần nước Ý nhất) tới Milan, có nguyên một đất nước lọt thỏm giữa bốn bề toàn các “đại (quốc) gia” Đức – Áo – Thụy Sĩ – Ý, vậy là “chấm đại”. Liechtenstein, quốc gia nhỏ thứ tư của châu Âu và thứ năm của thế giới trở thành điểm nghỉ chân đầu tiên của chúng tôi trong hành trình on-drive 28 ngày.
Fee (phí) và Free (miễn phí)
Từ Frankfurt tới Liechtenstein không đầy 500 cây số trong đó có tới hơn 400 cây là Autobahn, cao tốc nổi tiếng freeway – không giới hạn tốc độ duy nhất trên thế giới và chỉ có ở nước Đức. Nói “không giới hạn tốc độ” chính xác là có những đoạn không giới hạn tốc độ, siêu xe đạp ga thoải mái miễn kiểm soát được tình huống đảm bảo an toàn. Ngoài “free tốc độ” ra, Autobahn ở Đức cũng là cao tốc duy nhất trên thế giới không thu phí đường.
Nhưng còn cách biên giới Đức – Áo – Thụy Sĩ vài chục cây số thì đã có những biển báo chuẩn bị đóng phí. Vignette, hay toll-sticker, phí đường ở Áo và Thụy Sĩ, dành cho những lái xe trên đường cao tốc Autobahn ở hai quốc gia này, khác với Pháp, Ý… thu tại trạm soát vé vào/ra, thì ở đây bạn lại phải mua tại các trạm xăng. Tiền được charge theo ngày, như 10 ngày thì tốn chừng 8 – 9 euro và sticker được dán trên kính xe. Nếu không có sticker này mà lớ xớ đi vào đường cao tốc là tiền phạt rất cao và nghe nói cảnh sát Thụy Sĩ, Áo cực gắt chuyện này.
Nhưng kinh nghiệm của tôi, nếu chẳng vội thì không dại gì lao lên đường cao tốc. Tốn phí một phần, nhưng quan trọng hơn, những cung đường không cao tốc (national route, kiểu quốc lộ) sẽ đưa bạn tới những khung cảnh liên tục mới lạ hay những điểm dừng chân thú vị. Đặc biệt những quốc lộ ở châu Âu sẽ đi qua các thị trấn êm đềm cổ kính, những làng cổ vô cùng thơ mộng, tuy đi qua đây tốc độ xe phải giảm xuống 50 km/giờ, thậm chí có nơi chỉ 30 km/giờ, nhưng đường cực tốt và ra khỏi thị trấn lại có thể phóng tít 90 km/giờ. Thích thì “fee”, không thích thì “free”.
Ngôi nhà nhỏ giữa núi đồi và thảo nguyên
Sau tìm đường thì tới chuyện thuê nhà. Cũng bé nhỏ như đất nước Liechtenstein chỉ có 160 cây số vuông, thông tin cho khách du lịch rất khiêm tốn. Kinh nghiệm (nhưng không phải lúc nào cũng hiệu nghiệm) của tôi là tiến về thủ đô. Nhưng Vaduz, thủ đô của Liechtenstein không có một địa chỉ bnb nào (sau này, khi tới Vaduz, tôi hiểu ngay vì sao).
Một nơi nghe có vẻ hấp dẫn – thị trấn bên núi Alps Triesenberg, cách Vaduz không đầy 10 cây số, có một ngôi nhà biệt lập, view siêu rộng panorama, hai phòng ngủ, phòng khách cực lớn, cả nhà kho chứa đồ trượt tuyết… giá thuê chỉ 70 euro/ngày, tiếc thay lại không trống vào ngày chúng tôi đến. Không còn nhiều lựa chọn, nên chúng tôi nhắm mắt lần nữa chấm một ngôi nhà nhỏ hơn ở một thị trấn xa hơn, gần biên giới Áo hơn, là Schellenberg.
Rồi sau một hồi loanh quanh trên cung đường miền núi uốn lượn, lên xuống không ngừng giữa cỏ xanh hoa vàng, tôi dừng xe ngay trước căn nhà “của mình” và chỉ biết kêu lên: Ôi cổ tích!
Ngôi nhà nhỏ giữa núi đồi và thảo nguyên
Sau tìm đường thì tới chuyện thuê nhà. Cũng bé nhỏ như đất nước Liechtenstein chỉ có 160 cây số vuông, thông tin cho khách du lịch rất khiêm tốn. Kinh nghiệm (nhưng không phải lúc nào cũng hiệu nghiệm) của tôi là tiến về thủ đô. Nhưng Vaduz, thủ đô của Liechtenstein không có một địa chỉ bnb nào (sau này, khi tới Vaduz, tôi hiểu ngay vì sao).
Một nơi nghe có vẻ hấp dẫn – thị trấn bên núi Alps Triesenberg, cách Vaduz không đầy 10 cây số, có một ngôi nhà biệt lập, view siêu rộng panorama, hai phòng ngủ, phòng khách cực lớn, cả nhà kho chứa đồ trượt tuyết… giá thuê chỉ 70 euro/ngày, tiếc thay lại không trống vào ngày chúng tôi đến. Không còn nhiều lựa chọn, nên chúng tôi nhắm mắt lần nữa chấm một ngôi nhà nhỏ hơn ở một thị trấn xa hơn, gần biên giới Áo hơn, là Schellenberg.
Rồi sau một hồi loanh quanh trên cung đường miền núi uốn lượn, lên xuống không ngừng giữa cỏ xanh hoa vàng, tôi dừng xe ngay trước căn nhà “của mình” và chỉ biết kêu lên: Ôi cổ tích!
Đi đâu loanh quanh…
Nhưng Schellenberg chỉ là 1 trong 10 thành phố, thị trấn “must to see” ở Liechtenstein, chúng cách nhau chỉ dăm bảy cây số và hầu hết nằm trên trục đường chính. Chỉ có một thách thức nhỏ cho những lái xe mới đến đây là đường ở Liechtenstein khá nhỏ, dốc, quanh co, khá nhiều chỗ đang tu sửa. Khám phá Liechtenstein đòi hỏi một sức khỏe dẻo dai vì đường đi chỗ nào cũng là dốc cả.
Vì không có nhiều thời gian, chúng tôi chỉ chọn 3 điểm đến ngoài Schellenberg, là thủ đô Vaduz, Triesen và Balzers. Trong số này chỉ có Vaduz là còn giông giống những thành phố châu Âu mà tôi đã đi qua, tức là có nhà hàng, trung tâm thương mại, đậu xe trả tiền (không có chỗ nào miễn phí hết) và đông khách du lịch, trong đó khá nhiều khách Trung Quốc! Buồn nhất là, sau khi cất công đi tìm Old Castle Inn ở trung tâm Vaduz, được giới thiệu trên trang hướng dẫn du lịch là nhà hàng có “những món ăn nguyên gốc, giá cả phải chăng và một không gian ấn tượng”, thì nay nó đã biến thành New Castle Inn, một nhà hàng ăn Trung Hoa. Bởi vậy, chúng tôi quyết định ăn trưa ở Triesen.
Như để bù lại cho sự thất vọng ở Vaduz, khi vừa lăn bánh tới Triesen chúng tôi gặp một buổi lễ ở nhà thờ thị trấn, có ban nhạc chơi, có nước cam tươi phục vụ miễn phí, có bọn trẻ con xinh xắn như thiên thần và một không khí lễ hội vừa vui vừa đầm ấm. Bữa trưa trong một nhà hàng gần đấy thì ngon và view từ trên cao quá tuyệt vời để vừa ngắm toàn cảnh thị trấn lô nhô dưới thung lũng, vừa ngắm núi Apls thẳm xanh, trắng xóa.
Và buổi tiệc chiều ở Balzers thì thật là đã con mắt. Thị trấn nằm ở phía nam đất nước Liechtenstein này nổi tiếng với nhà thờ và lâu đài. Nhà thờ và lâu đài thì chẳng có gì lạ ở châu Âu, nhưng trong một khung cảnh đồi núi và thảo nguyên thanh bình đến cổ tích như Balzers thì cũng không nhiều.
Một cuộc sống cứ chầm chậm trôi ở xứ sở núi đồi và thảo nguyên. Những con bò cổ đeo lục lạc ngước đôi mắt hiền nhìn tôi như hỏi: Còn đi đâu nữa loanh quanh cho đời mỏi mệt ?
Thủy Phạm