Có một góc Hà Nội ở nước Ý
Vì quyết định tới 3 đêm ở lại Napoli, nơi không giống bất cứ thành phố nào khác trên nước Ý – đấy là chính người Ý nói vậy, và lần này đi nhóm bạn 4 người, nên chúng tôi chọn một căn hộ riêng biệt trên bnb.
Ra khỏi sân bay Fiucimino, la cà vài tiếng ở outlet (lái xe ở Ý không thoát nổi ma lực của các outlet giăng khắp ngả), ghé cửa hàng thực phẩm bác nông dân dọc đường nên nhập nhoạng tối chúng tôi mới vào cửa ngõ Napoli. Lại gặp trời mưa, đường phố đèn vàng hiu hắt, vừa căng mắt dò đường vừa tranh thủ liếc những ngôi nhà cũ kỹ xấu xí đen đủi hai bên đường, hồi hộp bò tới căn hộ thuê nằm kề ngay trung tâm phố cổ.
Tất nhiên căn hộ một trời một vực so với villa Brugerman ở Bruges, Bỉ kể trong số báo trước. Một dạng căn hộ kiểu tập thể ở nhà ta, tiện nghi thì đủ cả nhưng xoàng xĩnh. Được cái xe đậu ngay cửa nhà, miễn phí – điểm này vô cùng giá trị, nhất là ở Napoli, nơi muốn đậu xe trong thành phố chỉ có cách hẩy mông thằng trước ấn đầu thằng sau, lại rất gần trung tâm, gần siêu thị…
Chủ nhà sau khi giao chìa khóa chỉ dẫn các thứ xong thì biến mất tăm. Suốt 3 ngày chúng tôi ở căn hộ không có ai tới dọn phòng, bổ sung đồ. Giấy vệ sinh hết phải ra siêu thị khuân về. Bồn cầu nghẹt thì tự kiếm cách giải quyết lấy. Riêng khoản rác thì ngay vừa tới, cô gái cho thuê căn hộ dặn: Rác “chúng mày” chịu khó mang xuống thùng dưới nhà, nếu ít thì cứ quăng qua cửa sổ xuống đường ấy!
Nghe choáng luôn, tưởng đùa!
Không, đó là sự thực ở Napoli, nơi mọi thứ phóng túng, cảm hứng một cách rất… Napoli mà nếu vừa ghé qua, có thể sẽ rất khó chịu, nhưng nếu ở với nó vài ngày thì có thể nghiện!
Cách tốt nhất để khám phá phố cổ Napoli là đi bộ, không thì xe máy, chứ ô tô là… tiêu. Đi ô tô ở Napoli còn xiếc hơn Hà Nội hay Sài Gòn nhiều. Các đường phố ở đây đều lát đá, nhỏ, dốc, quanh co ma trận không khác mạng 36 phố phường nhà mình. Đậu xe thì ngẫu hứng nhất quả đất. Xe đậu dọc rồi lại đậu ngang, đậu chéo, có xe đậu kiểu thích đậu đâu thì đậu, ngang ngược vô cùng. Có ông đang đi giữa đường gặp bạn ngoắc lại, liền dừng xe ngay giữa đường thò đầu ra nói vài câu, ông bạn kia đi xe máy thì gác tay lên gương chiếu hậu xe hơi rồi tán phét, cứ như đang ở nhà!
Còn kỹ thuật đậu xe Napoli chắc chắn VN mình gọi là “cụ”. Đít xe trước cách đầu xe sau… 0 cm, thách “cụ” tay lái lụa nào thực hành được? Vậy mà chúng tôi tận mắt chứng kiến tay lái Napoli làm điều ấy với sự trợ giúp của một lơ xe. Mới hiểu kỹ năng chính của nghệ thuật đậu xe này là thúc đít và ấn đầu! Thế nên hiếm thấy chiếc xe nào ở Napoli mà lành lặn! Và bọn Smart ForTwo có đất tung hoành chứ tuyệt nhiên chả thấy bóng dáng Ferrari hay Lamborghini ở xứ sở quê hương siêu ngựa lẫn siêu bò tót này.
Nhưng thôi, quay lại chuyện rác, chuyện đường và đi bộ…
Đi bộ ở Napoli mà cứ giương mắt lên nhìn trời – trời ở đây nếu không mưa thì xanh khủng khiếp, cái màu xanh không lẫn vào đâu được của vùng Địa Trung Hải. Bữa chúng tôi tới Napoli đã sắp vào đông mà trời vẫn xanh tới tối và nắng thì vàng ong mật. Trên phố lại có những rặng cam lúc lỉu hoặc những cây ô liu lá long lanh bạc hấp dẫn những kẻ phương xa. Nếu cứ giương mắt nhìn cây nhìn trời thì nguy cơ cao là đôi giày da bê dưới chân bạn sẽ dẫm bẹp vào… bãi phân chó ! Chả phải thày cáu của Nguyễn Công Hoan đâu, Napoli đấy! Rác, đầu mẩu thuốc lá, phân… giăng bẫy trên vỉa hè. Còn đầu bạn, nếu không may, cũng sẽ hứng những giọt nước nhỏ tong tong từ dàn dây phơi quần áo trên ban công những ngôi nhà cổ ngay trên phố trung tâm! Ngước lên nhìn, giữa trời xanh mây trắng có thể đang phấp phới mấy cái bra! Có lẽ chả thành phố nào trên thế giới biến ban công nhà phố thành sân phơi quần áo hồn nhiên thoải mái như Napoli. Có chăng, nó khiến tôi nhớ mấy khu tập thể Kim Liên, Trung Tự ở Hà Nội mười, hai mươi năm trước.
Kỳ lạ là chính những cái lộn xộn, lem luốc ấy lại mang đến cho những con phố, những ngôi nhà nhiều thế kỷ của Napoli một vẻ sống động lạ lùng. Và bạn thật dễ dàng và thoải mái để hòa vào đời sống ấy mà không cần phải đóng bộ (đóng tịch). Cứ thoải mái đi, người Napoli như vỗ vào vai bạn, cười lớn mà nói vậy.
Rồi giữa những lộn xộn đầy ngẫu hứng ấy, có khối thứ quyến rũ thật bất ngờ. Như lúc đang dò dẫm ở đoạn vỉa hè lem luốc, sững người với một ô cửa mà bên trong một bộ đồ, vài món phụ kiện được phối kết, sắp đặt đẹp ngỡ ngàng.
Ít có những cửa hàng thời trang lớn như Rome, nhưng chính những cửa hàng nhỏ địa phương của Napoli lại sở hữu những món đồ cực chất mà các stylist Napoli khiến bạn như bị bỏ bùa mê, theo đúng nghĩa của từ này. Nghĩa là bạn bước đi không đành, trước sự quyến rũ của bản thân món đồ, và trước cả màn trình diễn nghệ thuật bán hàng siêu cao thủ của các anh chàng Napoli.
Giá một bộ suite có thể nhảy từ 700 euro xuống 300 euro chỉ trong không đầy… 7 nốt nhạc. Và tay bán hàng vừa thao thao bất tuyệt với bạn về các tuần lễ thời trang, về khuynh hướng thiết kế cho hè này, có thể lập tức lạnh lùng tiễn bạn ra cửa bằng câu chửi mát khi bạn trả không được giá. Tất nhiên là lịch sự hơn mấy cô bán hàng chợ Đồng Xuân nhiều! Mua đồ ở Napoli nhất nhất phải trả giá.
Trừ đồ ăn. Mà đồ ăn ở Napoli thì cũng vô cùng quyến rũ. Này nhé, nho, táo, quít, hồng… toàn 1-2 euro/kg trong siêu thị lẫn trong các cửa hàng trên phố, rượu vang thì thôi rồi, chỉ vài euro một chai uống được. Còn pizza nướng bằng lò củi thì ở Napoli là nhất nước Ý. Trong một nhà hàng pizza có lịch sử cả trăm năm, trang trí rất giản dị, chúng tôi thưởng thức những chiếc pizza nướng luôn tại lò chỉ 4 – 5 euro/cái, nửa giá so với các thành phố châu Âu khác.
Viết tới đây, chợt nhớ trong một lần gặp, biết tôi sắp đi Ý, ông Tổng giám đốc hãng xe máy Piaggio Việt Nam bảo đừng có bỏ qua Napoli nhé, đặc biệt lắm đấy, giống Hà Nội của mày lắm đấy…
Thủy Phạm