Ireland, đất nước màu xanh
Đó là sắc màu mà ai đã đến đây đều đắm chìm trong đó. Nếu bộ phim nổi tiếng có tên tiếng Việt là “50 sắc thái” được dịch từ tựa “50 shades of grey” thì với người dân Ireland, đất nước của họ có thể được gọi là “50 shades of green”.
50 sắc thái xanh
Màu xanh bắt nguồn từ lịch sử xa xưa nhất của vùng đất này. Tương truyền, vào thế kỷ thứ 5, thánh St.Patrick đã đến Ireland truyền giáo. Để giải thích về Chúa ba ngôi, ông đã dùng cỏ ba lá (shamrock), loại cỏ phổ biến nhất ở đây. Từ đó về sau, cỏ ba lá trở thành biểu tượng của Ireland cho đến tận ngày nay. Mà cỏ ba lá cũng là thứ cỏ mọc phổ biến khắp nơi, từ thủ đô Dublin cho đến tận TP.Cork xinh đẹp.
Tại các trang trại nuôi bò sữa xanh ngút mắt ở đây, cỏ ba lá cũng được trồng thành từng cánh đồng rộng lớn. Bởi, chính các nhà khoa học đã nghiên cứu và kết luận cỏ ba lá nên là một trong ba thức ăn chính giúp tăng sản lượng sữa cho bò. Có một chi tiết rất thú vị khác là duy nhất trên thế giới, chỉ có thủ tướng Ireland mới được quyền tặng một bình cỏ ba lá vào ngày lễ thánh Patrick hằng năm cho tổng thống Mỹ.
Những đồng cỏ xanh ngút mắt ấy cũng là thứ biểu trưng đầy tiêu biểu cho màu xanh Ireland. Nông nghiệp, nhất là việc nuôi bò sữa, là lĩnh vực chính của cả đất nước. Từ thủ đô Dublin xuôi về vùng Cork hay ngược về Athlone, chỉ cần dừng chân giữa đường là có thể đặt chân đến một trang trại nuôi bò sữa bất kỳ nào đó. Đồng cỏ rộng lớn xanh tươi, nắng vàng tươi như mật, những con bò ung dung gặm cỏ. Hình ảnh ấy đẹp đến ma mị.
Sự quyến rũ ấy khiến rất nhiều gia đình nhất quyết giữ lấy nghề nghiệp này. Như tại trang trại rộng đến 32 ha, với 65 con bò sữa của R.Fitzerald ở Mitchelstown (hạt Cork) mà chúng tôi ghé thăm. Trang trại chỉ có hai ông bà hơn 70 tuổi cai quản. Họ có ba người con gái đang đi học. Niềm mong mỏi lớn nhất của họ chính là một trong số đó sẽ quay về nối nghiệp của mình.
Trang trại này cũng như nhiều trang trại gần đó lại có một cố vấn cực kỳ đặc biệt là Stuart Childs. Anh 33 tuổi, là một tiến sĩ về ngành nông nghiệp. Nhưng thay vì đến những đô thành để làm việc, anh lại quay về quê hương để… chăn bò.
Trang trại của anh rộng hơn và có gần 100 con bò sữa. Mỗi ngày, ngoài việc cai quản trang trại, anh đi các trang trại xung quanh để cố vấn về việc chăm sóc đàn bò. Childs nói nhiều người bảo anh gàn và phung phí tấm bằng tiến sĩ. Nhưng anh yêu những đồng cỏ này và chẳng có lý do gì anh không về đây cả.
Nhưng điều mà chúng tôi ấn tượng nhất về cách người Ireland bảo vệ màu xanh của mình là trong buổi dạo chơi ở công viên xung quanh lâu đài Malahide, một trong những lâu đài cổ kính và đẹp nhất của thế giới. Đó là ngày cuối tuần, ở một góc công viên đang lố nhố người. Có rất nhiều người lớn đến đây đem theo những đứa con nhỏ của mình. Người lớn, trẻ con vây quanh diễn giả đang nói chuyện, trên tay cầm những tấm bảng: “No new car park”, “Save our woods”…
Họ cho biết sắp tới chính quyền dự định xây một bãi đậu xe tại đây. Nếu điều đó xảy ra, một góc công viên này với những hàng cây, bãi cỏ xanh ngắt sẽ biến mất. Một góc chỗ chơi, đi dạo của con cái họ sẽ không còn. Và đây là lý do mà cuộc tụ tập phản đối này có đông trẻ con đến như vậy. Chính những đứa trẻ, đối tượng chính bị ảnh hưởng, sẽ cùng họ nói lên tiếng nói của mình.
Không ngủ ở Ireland
Trong một tuần tại Ireland, cuộc trò chuyện gây cảm hứng nhất với chúng tôi là khi tiếp xúc với GS Harman Murtagh, Học viện Công nghệ Athlone, người đã dành cả cuộc đời mình nghiên cứu về thiên nhiên và con người tại đất nước này. Theo ông, khí hậu ôn đới và lượng mưa nhiều là lý do mà đất nước này có màu xanh đến như vậy.
Đặc trưng khí hậu ấy khiến người Ireland cũng có một phong cách sống thật đặc biệt. Họ nói rằng họ không biết 1 phút sau khí hậu sẽ thay đổi như thế nào, từ nắng có thể chuyển sang mưa ngay lập tức. Vì vậy, họ tranh thủ mọi thời gian để có thể tận hưởng, thư giãn, không nặng nề. Chúng tôi được chứng thực điều này một cách rất rõ ràng. Không kể những thành phố, những cung đường xa xôi, ít người, ngay cả khi bước vào khu Temple Bar nhộn nhịp và xô bồ nhất của Dublin, tuyệt nhiên chúng tôi chưa hề bắt gặp một tiếng chửi thề, một cuộc cãi vã hay xô xát.
Tháng 7 ở Ireland là mùa hè, chỉ có khoảng 3 tiếng trong ngày là trời tối. 11 giờ đêm, chúng tôi bước ra đường phố, ánh nắng vẫn chói chang, hải âu bay đầy trời. Và tại các bar, quán rượu ở khắp Dublin ken đặc những người trẻ. Thậm chí, trước cửa, bao giờ cũng có một hàng nhóm đông bạn trẻ xếp hàng chỉ để chờ đến phiên mình vào cửa. Họ đến uống bia rượu và nhảy múa, làm thân, kết bạn. Chỉ có những điệu nhảy trên nền nhạc bàng bạc của các ban nhạc cũ và chỉ có những nụ cười.
Đăng Nguyên